Monday 15 December 2008

Thơ : "Em sẽ yêu anh khi anh là hoàng tử" - MAI XUÂN THỌ

Con phố nhỏ căn nhà thuê cũ nát

Tôi làm người ở trọ ở tỉnh xa

Chưa yêu đương gian díu mộng đàn bà

Mê sáo nhạc khúc đàn vang tiếng hát



Tôi hai mươi chưa yêu tiền yêu bạc

Chỉ yêu đời nỗi nhớ chẳng thành tên

Bất chợt một ngày cô gái nhà bên

Ngó ngàng sang gieo buồn trong ảo mộng



Tôi đã yêu khúc nhạc nào thêm thắm

Mỗi tối trở về em lại ghé sang chơi

Nghe tiếng đàn em nói nhỏ tai tôi

"Em sẽ yêu anh khi anh là hoàng tử"



Tôi cũng biết tình tôi như vỡ đổ

Bởi tôi chỉ là một gã ngốc nhà quê

Cũng yêu em nhưng đành lỗi hẹn thề

Chẳng dám mộng lời yêu nguời ta là công chúa



Em cứ mơ những điều tôi không có

Để tôi giận mình mang kiếp sống bê tha

Tôi chẳng trách em công chúa ngọc ngà

Những giấc mộng xa vời - Làm sao tôi có thể

Kẻ trộm, gái đĩ và thầy thuốc

Quỷ sứ bắt ba hồn trê ndương thế về nộp Diêm Vương. Diêm Vương phán hỏi:
- Chúng bây khi sống làm nghề gì?
Hồn tên ăn trộm thưa:
- Con nghèo lắm, không có của cải mà bố thí, nên phải thí công, đêm nào cũng đi xem nhà ai bỏ quên cái gì thì con đem về cất giấu cho họ.
Diêm Vương khen:
-Nguơi chịu khó với đời, cho ngườii đầu thai làm quan lớn!
Hồn gái đĩ tâu:
- Con từ nhỏ đến lớn không có chồng, nhưng tính lại hay thương người, nhất là những người đàn ông góa bụa. Ai đến, con cũng tiếp đãi như chồng!
Diêm Vương khen:
- Ngươi thật có lòng nhân đức, cho ngươi đầu thai làm bà lớn!
Hỏi đến thầy thuốc thì hồn nói:
- Con không có lòng nhân đức như hai người kia. Chỉ biết rằng ở dương thế, con cứu chữa được nhiều người khỏi bệnh tật.
Diêm Vương nổi giận đùng đùng, mắt:
- Thì ra những khi ta sai quỷ sứ lên dương thế bắt hồn về, chính mi đã làm cản trở lệnh ta! Ðem bỏ vạc dầu!
Hồn thầy thuốc quỳ lậy, vừa khóc vừa nói:
- Xin Ðại Vương đình cho một đêm, để con về bảo con trai đi ăn trộm, con gái con đi làm đĩ, chớ làm chuyện phúc đức mà bị bỏ vạc dầu!

Tế nhị trong quan hệ nam nữ

Peter kể cho Tom nghe về bữa tiệc hôm trước mà anh ta đi dự với bạn gái của mình là Ann: “Hôm đó nàng mặc một chiếc áo không dây vô cùng kiều diễm. Nàng khiến cho cả bữa tiệc phải ngắm nhìn từ đầu tới cuối. Tớ cảm thấy vô cùng tự hào vì bạn gái mới quen cho đến khi nàng đứng dậy khỏi ghế ngồi để ra sàn nhảy với tớ. Một thằng cha căng chú kiết nào đó vô tình dẫm lên chiếc váy của nàng. Nó tụt xuống làm cả phòng quay lại nhìn..”
“Thế thì chắc nàng xấu hổ lắm nhỉ?”
“Tớ cũng chẳng biết nữa, lúc ấy làm sao tập trung được để mà nhìn mặt”

***

Anh chồng về đến nhà thì thấy cô vợ đang tiếp một vị khách lạ trong phòng, hai người tỏ ra “thân mật” quá mức cần thiết. Cô vợ nhìn thấy chồng về, nhanh nhảu: “Đây là George bạn mới của em, còn đây là Sting chồng của em. Hai anh làm quen với nhau đi, em đi gọi xe cứu thương”.

Friday 12 December 2008

vồ

Bà lão đem một con mèo đi bán, có người định mua nên hỏi:
- Mèo này có vồ chuột không bà?
- Chuột thì không biết, nhưng gà con thì... phát một!
Người kia nghe thế bỏ đi. Chị bán rau ngồi cạnh bảo bà lão:
- Cụ nói nó vồ gà con thì ai dám mua?
Lát sau lại có người đến mua, lại hỏi, bà lão nói:
- Ui, nó vồ chuột giỏi lắm đấy!
Khách mừng giở ví lấy tiền mua mèo. Bà lão đắc ý nói với con mèo:
- Hết vồ của nhà bà nhé con!
Người kia thấy lạ bèn hỏi:
- Vồ gì hả bà?
- Thì vồ gà con chứ gì nữa!

Siêu quảng cáo

Một nhà buôn rao bán vẹt giữa chợ, ông ta quả quyết rằng con vẹt này biết nói, biết làm thơ và còn biết tranh luận. Một gã “nhà giàu mới” tình cờ đi ngang nghe thế lấy làm nghi ngờ bèn hỏi con vẹt:

-Mày biết nói thật ư?
- Không còn nghi ngờ gì nữa.
Gã “nhà giàu mới” khoái quá bèn mua con vẹt với giá cắt cổ. Nhưng sau một thời gian gã phát hiện con vẹt chỉ biết nói mỗi câu “Không còn nghi ngờ gì nữa” thì lấy làm cay lắm. Một hôm, gã vừa cho vẹt ăn vừa lẩm bẩm:
- Tao thật ngu khi mua mày về.
- Không còn nghi ngờ gì nữa! - Con vẹt nói luôn.

Nhiễm bệnh nghề nghiệp quá nặng!

Anh chàng kia hỏi:
- Rồi sao?
- Tớ mời nàng về nhà và nàng đề nghị tớ cởi áo nàng ra.
- Cậu cứ đùa!
- Tớ kéo váy nàng xuống và đặt nàng lên bàn, cạnh cái laptop mới của tớ.
- Cái gì cơ? Cậu lại mua laptop mới à? Hiệu gì thế? Cấu hình ra sao?

*
* *

Một giám đốc dự án, một lập trình viên và một anh thợ sửa máy tính đang đi trên xe thì bị xịt lốp. Ba người bắt tay vào nghĩ cách giải quyết.
Giám đốc dự án nói:
- Hãy bắt taxi và chỉ sau 10 phút chúng ta sẽ tới nơi.
Lập trình viên bày kế:
- Chúng ta có hướng dẫn cho tài xế ở đây. Tôi có thể dễ dàng thay lốp rồi chúng ta tiếp tục đi.
Anh thợ sửa máy xen vào:
- Trước hết, hãy tắt động cơ và khởi động lại. Có thể điều đó sẽ giải quyết rắc rối.
Đột nhiên, một kỹ sư phần mềm Windows đi ngang qua. Thấy vậy, anh ta tư vấn:
- Hãy thử đóng hết các cửa sổ lại, nhảy ra khỏi xe rồi nhảy vào và thử lại.

*
* *

Trên bia mộ một lập trình viên mới qua đời, người ta để trên bia của anh ta như sau: “Run-time error at 18-12-1997”.

Đệ nhất kiếm

Giang hồ đang nín thở chờ đợi cuộc so tài của 3 cao thủ võ lâm. Họ đều là những người được mệnh danh đệ nhất kiếm trong thiên hạ. Và cuộc so tài bắt đầu...

Cao thủ thứ nhất tuốt kiếm vung lên, một con ruồi đứt làm hai mảnh rơi xuống.

Liền theo đó, cao thủ thứ hai vung kiếm lên chém, một con ruồi cũng chung số phận nhưng đứt làm 4 mảnh rơi xuống. Mọi người ai cũng trầm trồ khâm phục.

Cuối cùng một lão tiền bối vung kiếm lên chém con ruồi tiếp theo. Con ruồi chẳng những không chết mà còn cất cánh bay vụt đi. Lão tiền bối lăn ra cười sằng sặc. Mọi người ngạc nhiên hỏi:

- Này lão, lão đã chém trượt rồi còn vui nỗi gì mà lăn ra cười vậy?

Cố gắng nhịn cười, lão tiền bối đáp:

- Quả thực là ta có chém trượt thật, nhưng con ruối đó sẽ không bao giờ có cảm giác "sung sướng" nữa.

- ???

20$ Hay Là Mất ?

Một bà cụ đi trên đường, hai tay xách 2 cái túi to. Một cái túi bị rách, từ đó những tờ 20 USD lần lượt bay ra...
Một cảnh sát nhặt được một tờ, đuổi theo gọi bà cụ.

- Bà ơi, những tờ 20 USD của bà đang bay kìa.

- Cám ơn cậu đã nhắc nhở.

Bà cụ lụm cụm nhặt tiền. Viên cảnh sát thắc mắc:

- Làm sao mà bà có được nhiều tiền như vậy?

- Nhà ta sát sân vận động. Mỗi lần có trận đấu thì có rất nhiều người hâm mộ bóng đá đến xem và họ vô duyên tè bậy ngay vào vườn nhà ta. Thế là ta nghĩ ra một cách, mỗi khi có trận đấu, ta liền nấp dưới hàng rào, tay cầm một cái kéo to. Mỗi khi có tên nào định tè bậy thì ta giơ kéo lên và quát "20 USD hay là mất...".

- Một sáng kiến không tồi chút nào! - Viên cảnh sát phá ra cười. - Chúc bà may mắn, à tiện thể cho cháu hỏi, còn cái gì trong túi thứ 2 kia vậy?

- Ừm, không phải ai trong bọn họ cũng đều chịu trả tiền đâu, cậu ạ...

Những Cô Hoa Hậu Thông Minh

Các cuộc thi sắc đẹp ngày càng nở rộ, phần thi ứng xử ngày càng được quan tâm. Dư luận đã từ lâu hồi hộp, khao khát và bàng hoàng trước những câu hỏi đầy trí tuệ và những câu trả lời đầy táo bạo, ngẫu hứng của nhiều người đẹp. Trong cuộc thi gần đây, chúng tôi đã ghi lại được một số câu hỏi và trả lời quá sức thú vị, thiết tưởng cần đưa lên mặt báo cho bạn đọc chiêm ngưỡng và... nhìn lại mình.
Hỏi: Giữa hòa bình và chiến tranh, em thích gì hơn? Em chọn cách nào để hy sinh cho hòa bình thế giới?

Trả lời: Giữa hòa bình và chiến tranh, em thích đàm phán nhất. Đàm phán được đi ô tô, được ở khách sạn, được quay ti vi và được đàm phán đi đàm phán lại nhiều lần.

Nếu phải chết cho hòa bình thế giới, em muốn chết bằng cách nhịn ăn. Cách này khi được cứu chữa kịp thời, sống lại sẽ có thân hình tuyệt đẹp.

Hỏi: Nếu đoạt vương miện, việc đầu tiên của em là gì?

Trả lời: Việc đầu tiên là em không cử động mạnh, kẻo nó rơi mất. Sau đó em sẽ cất cẩn thận vương miện vào hộp, hộp để trong va-li, va-li bỏ trong tủ khóa lại, chìa khóa tủ em sẽ đánh hai chiếc, một chiếc em giữ, một chiếc treo trên trần nhà để không bị mất.

Hỏi: Em hãy cho biết biển khác đất liền ở chỗ nào, và tại sao nhiều người thích tắm biển?

Trả lời: Biển khác đất liền ở rất nhiều chỗ, thưa ban giám khảo. Biển có màu xanh, trong khi đất liền có màu đủ thứ. Biển có cá là chính, còn đất liền có trâu bò là chính. Biển có thuyền, còn đất liền có xích lô. Biển còn sinh ra mực một nắng, trong khi đất liền chỉ sinh ra lẩu hải sản. Cuối cùng biển luôn có sóng tự nhiên còn đất liền muốn có sóng thì phải đào đường. Nhiều người, đặc biệt là các cô, tắm biển bởi nhiều cái lợi. Tắm biển không phải xát xà phòng. Tắm biển không bao giờ bị cúp nước giữa chừng, thú vị nữa là tắm biển không cần phòng tắm.

Hỏi: Em hãy cho biết đâu là đức tính quan trọng nhất của người phụ nữ hôm nay?

Trả lời: Dạ thưa ban giám khảo, đức tính quan trọng nhất của người phụ nữ hôm nay là hôm nào cũng nhớ rằng mình đẹp, luôn luôn bôi đủ thứ kem dưỡng da, kem chống nắng, chống nhăn, uống đủ thứ nước trái cây và đánh răng đều cho hàm răng chắc khỏe. Người phụ nữ hôm nay cũng phải ham đọc sách, đặc biệt là khi sách đang bán giảm giá. Vừa đọc vừa đánh dấu những chỗ không hiểu để sau này khi đi thi trò chơi truyền hình thì tránh những câu hỏi đó.

Người phụ nữ cũng cần quan tâm tới nội trợ, biết các món ăn làm sẵn bán ở siêu thị có hạn sử dụng bao nhiêu ngày để ăn vào không đau bụng, hoặc nếu có đau cũng không đau dồn dập từng cơn.

Hỏi: Em hãy cho biết dịch cúm gà xuất phát từ đâu, và muốn đề phòng phải làm cách nào?

Trả lời: Thưa ban giám khảo, dịch cúm gà rõ ràng xuất phát từ gà, nhưng gà xuất phát từ chuồng gà, còn chuồng gà xuất phát từ tre, tre có nguồn gốc là măng nên suy cho cùng cúm gà có nguyên nhân do măng mà ra. Do đấy, để đề phòng cúm gà ta không nên ăn canh măng, kể cả măng tây vì hiện nay gà tây cũng đã bị rồi. Nhưng cũng đừng nên hoảng sợ quá đáng bởi vi-rút cúm không tồn tại lâu, ta có thể dùng măng khô hoặc măng đóng hộp.

Tuy ban giám khảo không hỏi, em cũng xin mạnh dạn trả lời là triệu chứng của người mắc bệnh cúm gà là họ hay gáy như gà, nên ta cần tránh xa những người có tiếng kêu khác lạ.

Hỏi: Em hãy cho biết vì sao vàng lên giá và nếu em đoạt giải, em có mang tiền thưởng mua vàng hay không?

Trả lời: Trước tiên em xin gửi tới ban giám khảo và ban tổ chức lời chào trân trọng nhất.Theo em, vàng lên giá vì rau lên giá, cá lên giá, thịt heo cũng lên giá. Lý do nữa là đang có thi đấu bóng đá thế giới, quốc gia nào cũng tích trữ vàng để làm cúp nên vàng trở nên khan hiếm. Xưa nay em cũng không thích vàng vì em tin rằng mình có tấm lòng vàng. Mặc dù tấm lòng đó không thể cân được, nhưng em nặng tới 60 ký lô thì ít ra phần vàng cũng phải 5kg, chả cần lo lắng gì cả. Nếu được vương miện và được giải thưởng, em sẽ dùng tiền ấy để mua hột xoàn, phần còn lại em sẽ giúp đỡ các gia đình bán vàng đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Em cũng trích một phần ba số tiền còn lại để ủng hộ người lớn thất học, các doanh nhân có hoàn cảnh đặc biệt và quỹ nhi đồng Liên hiệp quốc. Cuối cùng, em kính chúc ban giám khảo khỏe mạnh, có nhiều niềm vui trong cuộc sống và không bị tác động nhiều của giá vàng trên thị trường.

Thơ : Xuân quê - (Quản Ngọc Bích)

Mẹ lùa chổi quét ra sân

Bao nhiêu năm tháng nhọc nhằn nắng mưa

Cánh đồng quê đã chuyển mùa

Rơm khô thôi cuốn đường bừa chiều đông.



Con diều thả giữa thinh không

Gió vi vu thổi mênh mông vòm trời

Lá cây vàng rụng tơi bời

“Cành khô” nay bỗng bật chồi mùa xuân.



Bánh chưng cha gói ngoài sân

Lá dong xanh gấp mấy lần nắng mưa

Gạo thơm tần tảo chiêm mùa

Chắt chiu đồng đất ngàn xưa dãi dầu.



Con ngồi trông bánh đêm thâu

Bao câu cổ tích nhiệm mầu lung linh

Nhịp chày giã gạo thập thình

Hằn sâu hiếu thảo lòng thành Lang Liêu.



Cho con biết mấy thương yêu

Mồ hôi cha mẹ sớm chiều nắng mưa

Bỗng nghe sông núi chuyển mùa

Lòng lâng lâng phút giao thừa thiêng liêng.

Thơ : Tình xuân - (Khánh Hải)

Em ơi! Em có thấy

Sáng hôm nay mùa xuân

Ngày tinh khôi bừng dậy

Ước mơ xuân dâng đầy



Trời xuân tươi nắng mới

Đất nước nở đầy hoa

Xuân đang thì thầm nói

Ất Dậu - xuân nhân hòa



Bảy lăm xuân rồi đấy!

Cờ Đảng lộng gió bay

Ngày tinh khôi bừng dậy

Reo vang khúc xuân say.



Đất trời đang tỉnh mộng

Hoa nắng rủ nhau về

Ngàn cỏ cây rung động

Đẹp ngàn trùng sơn khê



Em ơi! Em có thấy

Sáng hôm nay mùa xuân

Mai vàng về trên phố

Trầm hương ấm đó đây

Một mùa xuân đi tới

Ước mơ xuân dâng đầy.

Bí quyết làm giàu

"Chỉ cần một đôla, tôi sẽ dạy cho bí quyết trở lên giàu có. Ai muốn biết rõ, hãy gửi đến địa chỉ của tôi một bức thư kèm một đô la" Quảng cáo này đăng trên một tờ báo. Một người đọc thấy, lập tức gửi thư kèm một đôla cho người đã đăng quảng cáo ấy. Rồi anh ta nhận được thư trả lời . Thư viết : "Chớ bao giờ tin những lời quảng cáo trên báo. Cứ như thế, chắc chắn anh sẽ trở nên giàu có !"

Truyện ngắn : Con Trai Cũng Biết Khóc - Xuân Hạ

Tôi nâng niu cuốn lưu bút, lòng ngập tràn vui sướng. Này là của Mi Hương, này là của "Tam quái" rồi cả Bình "quậy" đã nghỉ học nữa. Nhiều lắm, mỗi đứa đều gắn liền với một kỷ niệm. Có đứa chỉ vắn tắt vài dòng thật láu lĩnh: "Chúc bí thư thi không bị bí". "Ê! Khi nào trở thành nhà báo nhớ viết về tập thể 12A3 này nha mậy" ... Hàng loạt nét chữ cười vui trên trang giấy. Tôi bất ngờ nhận được dòng chữ của "hắn":

Gởi cô bé hay hờn
Mùa phượng cuối cùng vội trao nhau từng kỷ niệm. Xin gởi tặng cô bé hay hờn biệt danh dể thương ngày nào để nhớ mãi về nhau.
Cô bé ơi, cổng trường khép lại, trang lưu bút mở ra là chứa đầy những ước mơ. Chúc cho nhau đôi chân vững bước vì rằng bước đi ngày mai có thể sẽ chông gai. Nên ta chỉ chúc cô bé hãy giữ mãi nét vui tươi khi ngày mai thẳng bước ngẩng cao đầu, dẫu cuộc đời còn ngửa nghiêng phiền muộn.
Lời cuối chúc cô bé sớm trở thành nhà báo tương lai và đừng giận kẻ không mời mà viết này.

Lê hiền huynh


Lê hiền huynh, tôi bất ngờ thốt lên rồi khẽ mỉm cười. Thế là hắn đã chịu thua mình rồi hay sao? Mấy ngày nay hai đứa giận nhau. Ngày nào cũng thế tôi phải đi một mình. Trời nắng, gió ngược, những cảm xúc vô tình vờn theo cơn gió. Mỗi lần như thế tôi đều níu kéo hắn và cố hỏi cho được những thắc mắc. Còn hắn thì căng đầu mà suy nghĩ trả lời để tôi vừa lòng. Tình bạn hai đứa hồn nhiên như cỏ. Tôi như một đứa em út được anh hai chiều chuộng. Vậy mà hôm nọ làm kiểm tra Lý. Cả lớp im phăng phắc làm bài, bài tập Lý rắc rối tôi chẳng làm được xíu nào. Nên vội cầu cứu hắn. Tưởng chừng hắn sẽ ân cần như ngày nào, thế mà hắn lại rất tỉnh queo:
- Kiểm tra một tiết thôi, Phương ráng giải đi. Dễ lắm.

Cái cục tự ái của tôi càng lúc càng lớn dần. Trống đánh hết giờ, tôi chuyển bài ra đầu bàn rồi phóng nhanh xuống cầu thang. Hắn chạy theo. Tiếng gọi ân cần, khẩn khoản sau lưng. Tôi bước thật nhanh nhưng hắn đã theo kịp:

- Phương không hiểu Dũng gì hết.

Tôi gạt phắt:

- Cần gì phải hiểu. Như thế chưa đủ à?

Hắn lúng túng:

- Nhưng mà Phương...

Tôi cắt ngang:

- Nhưng mà Phương không muốn tồn tại một tính ích kỷ, cá nhân trong tình bạn của chúng mình.

Nói xong tôi ào chạy đi và chỉ kịp nghe tiếng thở dài của hắn.

Thế rồi ngày ngày mọi việc vẫn xảy ra rất bình thường. Tôi vẫn với cái mặt nước đá lạnh băng đến lớp. Hắn vẫn đôi mắt buồn buồn, chăm chỉ học hành. Duy chỉ có một điều là tôi đã tham gia băng "Tứ quậy" của nhỏ Thanh và thằng Tuấn...

... Vừa ăn cơn xong tôi nhét vội hai cuốn tập vào túi quần rồi giả bộ đến trường chẳng khác nào một tên con trai. Trưa nay năm đứa tôi hẹn nhau tại trường để chuẩn bị đi xem phim. Ðã một giờ trưa rồi mà vẫn chưa thấy đứa nào. Sân trường vắng lặng, chỉ vài đứa ở lại học thêm. Phượng đã bắt đầu ra hoa. Những cái búp xanh mơn mởn càng làm lòng tôi thêm xao xuyến. Một cành phượng vô tình vương trên tóc, tôi thẫn thờ vuốt nhẹ. Cái đầu sư tử của tôi, ôi! Sao vô dụng đến lạ kỳ.

- Hoàng Phương!

Tiếng gọi bất ngờ sau lưng. Tưởng đâu là bọn nó tới, ai dè... hắn ta chạy nhanh đến chỗ tôi, miệng mỉm cười cầu hòa:

- Phương đi học sớm quá vậy?

Tôi lạnh lùng:

- Tôi chờ nhóm "Tứ quậy" đi xem phim.

- Vậy à? Thôi, xin lỗi Phương nha.

Hắn thẫn thờ bước đi. Tôi tỉnh bơ không một chút dắn đo cho đến khi cùng nhóm "Tứ quậy" cúp học đi xem phim. Hết suất phim cả bọn định dạo một vòng rồi mới về, nhưng tự nhiên tôi cảm thấy nhớ hắn. Nói đúng hơn là nhờ ánh mắt và dáng đi hồi trưa ở trường của hắn.

Tôi trở về nhà và nhận được một lá thư viết trên giấy học trò do dì Hai bán xăng cạnh nhà đưa. Bất ngờ quá. Hắn viết thư xin lỗi tôi chuyện hôm ấy và báo rằng hắn phải nghỉ học và trở về quê vì ba mất. Nghẹn ngào xúc động, tôi không thể cầm được nước mắt. "Hồi trưa này Dũng đến từ biệt Phương, nhưng Phương bận đi xem phim cùng "Tứ quậy". Dũng định nói cho Phương biết từ hồi tuần trước lận mà cứ sợ Phương buồn..." Lời hắn viết chân thành đến thế. Tôi xấu hổ nghĩ đến những hành động của mình, lòng quặn thắt một nỗi buồn bất tận.

Mấy cuốn sách gói lại kỹ lưỡng. Một tấm hình tôi và hắn chụp cùng tập thể lớp trên bãi biển Long Hải hồi 20-11. Một quyển sổ nắn nót với dòng chữ: "Chúc Dũng luôn vui vẽ, mạnh khỏe và luôn nhớ tới Phương..." Cho tất cả vào giỏ xách rồi, tôi mới yên tâm lên giường. Trằn trọc không ngủ được. Ðồng hồ điểm báo đã 4 giờ sáng. Tôi tức tốc vùng dậy và chuẩn bị đồ đạc ra ngoài bến xe. Trời tháng năm mới đó đã tờ mờ đã sáng. Chuyến xe tốc hành về miền Tây đã khởi hành. Tôi hồi hộp không biết Dũng đã đi chưa. Bất ngờ một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai:

- Phương đến lâu chưa vậy?

Tôi cuời buồn bã:

- Vừa tới, Dũng à.

- Dì Hai chuyển thư cho Phương hả?

Tôi gật đầu không nói và nhìn Dũng. Ðôi mắt hắn ta trông buồn bã làm sao. Ðời quả không ai học được chữ ngờ. Mười mấy năm trời cùng nhau thẳng bước đi qua. Hôm nay chỉ còn trọn vẹn 60 ngày. Có hai tháng thôi mà chúng tôi cũng không thể cùng sánh bước, quả là cay nghiệt quá.

Tôi cố gắng dò xét một lần nữa:

- Dũng không thể cố gắng được à?

- Không thể được, Phương à. Ba Dũng mất, nhà Dũng như người cụt tay. Quê nghèo lắm, một mình má không thể tảo tần nuôi nổi gia đình, huống chi là lo cho Dũng trên này ăn học.

- Vậy về dưới Dũng tiếp tục học chứ?

- Hổng biết sao nữa. Mà có học cũng chỉ có lớp bổ túc văn hóa thôi Phương à.

Tôi thở dài:

- Vậy là buồn quá Dũng ha. Về dưới Dũng nhớ thường viết thư cho Phương và các bạn. Phương có ghi địa chỉ ở trong này. Dũng giữ lấy nhé, quà tặng của Phương đó - Tôi dúi cái xách tay vào tay Dũng bắt hắn phải cầm lấy. Chuyến xe thứ hai về miền Tây sắp sửa khởi hành, tôi cố gắng lấp hết khoảng không gian đầy mật ngọt:

- Dũng cũng gan quá há. Ai cho Dũng viết vào lưu bút của Phương vậy? Tại Dũng đi đó, chứ nếu mà ở lại thì còn lâu Phương mới chơi với Dũng.

- Thiệt không vậy? - Hắn mỉm cười.

- Thiệt đó.

Cả hai cùng cười. Lần đầu tiên tôi mới nhìn kỹ vào mắt Dũng. Mắt hắn trong vắt như pha lê, lặng lẽ như mùa phượng cuối. Thế mà đôi mắt ấy lại sớm vật lộn với đời. Ngày mai giữa chốn đường đời phức tạp sẽ đón thêm một "thành viên" mới. Có ai biết rằng thành viên ấy đã sống và trưởng thành từ tình thương của mẹ, của thầy cô và những tấm lòng của bạn bè. Ðể rồi ngày ra trường chưa kịp nhìn cánh phượng cuối cùng rơi, bạn bè chưa kịp nói với nhau lời từ biệt... Dũng ơi, có lẽ chúng mình sẽ gặp lại nhau, dù nơi đó không phải là cổng trường thời đi học nhưng nó cũng sẽ có đủ những tiếng ve, những cánh phượng, những kỷ niệm của một thiên đường đầy ắp những tinh nghịch vui tươi...

Tôi ngước mặt nhìn Dũng. Dũng lặng im, mắt nhìn vào một phương trời xa vợi. Chắc Dũng đang liên tưởng đến tương lai của mình. Một tương lai nhỏ bé không định hướng giữa khoảng trời mênh mông lồng lộng. Nước mắt vô tình tròn lăn trên má. Tôi lại nhìn Dũng, lần đầu tiên, chợt hiểu rằng: Con trai cũng biết khóc...

Wednesday 10 December 2008

Món quà Giáng sinh


Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi bảy xu, và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.
Cô sẽ không thể làm gì hơn,chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. Ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.
Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.
Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên,cô rất hạnh phúc khi ôm "Jim", James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.
Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.
Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món quà. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa, một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.
Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.
Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.
Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.
Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu "Madame Eloise". Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả.
Della cất tiếng hỏi: "Bà mua tóc tôi không?"
"Tôi chuyên mua tóc mà", bà ta đáp và bảo: "hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi"
Suối tóc nâu đẹp tuyệt vời buông xuống.
"Hai mươi đồng" bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.
"Hãy cắt nhanh đi! Và đưa tiền cho tôi" Della nói.
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.
Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.
Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: "Mình có thể làm gì với nó đây?". Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ toàn những sợi quăn quăn khắp đầu. "Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!" Cô tự nhủ "Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?"
Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cái áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: "Đừng nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "giáng sinh vui vẻ", em có một món quà rất hay cho anh này!"
"Em đã cắt mất tóc rồi à?" Jim hỏi
"Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? Em vẫn là em mà!" Della nói.
Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: "Em nói là em đã bán tóc à?"
"Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?"
Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: "Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy."
Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc,những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!
Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. "Tóc em sẽ chóng dài ra thôi, Jim", nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.
"Đẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này."
Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói: "Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu"

O.Henry

Tuesday 9 December 2008

IT girl

Lần đầu làm chuyện ấy với bạn gái là dân IT đặt tay lên ngực nàng, chàng khẽ hỏi 1 cách tò mò:
- Cái gì đây?
- Dàn loa 2.1 - Cô nàng khúc khích trả lời.
- Cái gì đây?
- Nút chỉnh volume
- Sao anh vặn max mà không có tiếng?
- Dốt ạ, anh phải cắm phích điện vào ổ đã chứ.

Tên độc...!

Nhà nọ có 3 thằng con trai,vì sợ đặt tên đẹp thì con sẽ chết yểu hoặc bệnh tật nên cha mẹ chúng đặt cho 3 đứa cái tên rất dễ nhớ:Cứt,Chim,Cút.
Một hôm nhà có khách đến chơi,tới bữa ăn ông bố bảo thằng con lớn:
- Mời bác vào ăn Cứt!
Thằng con:
- Dạ.
Sau bữa ăn ông bố lại bảo thằng con thứ 2:
- Lấy nước cho bác rửa Chim!
Thằng con:
- Dạ.
Chơi khá lâu đến lúc khách phải về,ông bố lại bảo thằng con thứ 3:
-Dắt xe cho bác Cút!

Sát nhập

Có thông tin là tỉnh Quảng Bình sẽ sát nhập với Hà Tĩnh, lấy tên là Tỉnh Bình Tĩnh. Bộ Nội vụ sát nhập với Bộ Công an thành Bộ Nội Công. Bộ thông tin truyền thông sáp nhập với bộ giáo dục thành Bộ Truyền Dục.

Nhưng theo các tờ báo lá cải, Bộ Nội vụ chỉ thích sát nhập với bộ Y tế, lấy tên là Bộ Nội Y. Còn Bộ Truyền thông lại có nhã ý sát nhập với Bộ Lao động Thương binh xã hội thành Bộ Truyền Lao.

Còn theo thông tin cực mật thì 3 tỉnh Đắc lắc, Kontum và Pleiku sẽ sát nhập lại, lấy tên là...cái này đang xem xét

Điều đàn bà thật sự muốn là gì?


Trong một buổi học nói tiếng Anh, thầy giáo người Mỹ của chúng tôi ra một bài tập cho học sinh về nhà làm. Học tập một bài văn và suy nghĩ vấn đề của bài văn, buổi học tới sẽ thảo luận bằng tiếng Anh. Đó chỉ là một bài thầy giáo đưa ra để chúng tôi tập nói tiếng Anh. Nhưng nó đã đưa đến những suy nghĩ thú vị. Đại ý như sau:

Quốc vương Anh trẻ tuổi bị binh lính của nước láng giềng phục bắt. Được tính lạc quan và trẻ trung của Ase cảm hoá, nhà vua nước láng giềng không nỡ giết Ase và cam kết chỉ cần Ase trả lời được một câu hỏi vô cùng khó, Ase sẽ được trả tự do. Ase có một năm suy nghĩ vấn đề này. Trong vòng một năm vẫn không trả lời được, Ase sẽ bị xử bắn.

Câu hỏi đó là: Điều đàn bà thật sự muốn là gì?

Ngay đến người giàu có kiến thức nhất cũng khó trả lời được câu hỏi này, huống hồ chàng trai trẻ tuổi Ase. Đối với Ase, đây là một câu hỏi không trả lời nổi. Nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều cái chết, Ase đã nhận lời nhà vua - ngày cuối cùng trong năm sẽ trả lời.

Ase trở về nước xin ý kiến từng người, công chúa, kỹ nữ, mục sư, trí giả… Ase hỏi mọi người, nhưng không ai cho anh câu trả lời vừa ý. Người ta mách anh đi hỏi mụ phù thuỷ, chỉ có phù thuỷ mới trả lời được. Nhưng họ bảo anh, mụ phù thuỷ đòi chi với giá cắt cổ, bởi vì cả nước ai cũng biết mụ “chém” khiếp lắm.

Ngày cuối cùng trong năm đã đến, Ase không còn lựa chọn nào khác đành phải đi tìm mụ phù thuỷ. “Tôi đồng ý trả lời anh, nhưng trước hết anh phải chấp nhận điều kiện trao đổi kết hôn với Jia Wen - người bạn thân cận nhất của Ase và là một trong những võ sỹ bàn tròn cao quý nhất của Vương quốc Ase. Quốc vương Ase sợ kết hôn, nhìn mụ phù thuỷ gù lưng, xấu kinh khủng, chỉ có một chiếc răng, trên người toả ra mùi thăm thẳm như nước thối cống rãnh, hơn nữa còn thỉnh thoảng giở giọng bỉ ổi, dâm loạn. Ase chưa bao giờ trông thấy một quái vật gớm ghiếc như thế. Ase đã từ chối. Anh không thể ép bạn mình lấy một người đàn bà như vậy, để mình phải ôm gánh nặng suốt đời.

Sau khi biết chuyện này, Jia Wen đã nói với Ase:

- Tôi đồng ý lấy mụ phù thuỷ. Không có gì quan trọng hơn là cứu tính mạng Ase và bảo tồn Hội đồng bàn tròn.

Thế là hôn lễ được tuyên bố. Mụ phù thuỷ đã trả lời câu hỏi của Ase: Điều đàn bà muốn là làm chúa tể, chi phối vận mệnh của mình.

Mọi người đều biết ngay mụ phù thuỷ đã nghĩ ra một chân lý vĩ đại. Sinh mệnh của Ase được giải thoát.

Hãy xem xem lễ cưới của Jia Wen và mụ phù thuỷ ra sao? Quốc vương Ase khóc lóc trong nối đau khổ cùng cực không sao giải thoát nổi. Trong khi đó Jia Wen vẫn tỏ ra khiêm tốn hoà nhã như thường ngày. Khi trong lễ cưới, mụ phù thuỷ lại có những hành vi xấu xa nhất khiến mọi người cảm thấy buồn nôn khó chịu.

Đêm tân hôn đã đến, vẫn kiên quyết đối mặt với đêm tối đáng sợ, Jia Wen đi vào buồng cưới. Cảnh tượng như thế nào đang chờ đợi anh? Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vời chưa từng thấy bao giờ, đang nằm nửa kín nửa hở trên giường cưới. Jia Wen sững sờ, hỏi người đẹp rốt cuộc là chuyện gì. Người đẹp trả lời: bởi bì em là mụ phù thuỷ xấu xí, anh Jia Wen đối xử với em hết sức tử tế, thế là ban ngày em thể hiện mặt đáng sợ của mình, ban đêm em thể hiện mặt thiếu nữ xinh đẹp của mình.

Vậy thì anh Jia Wen muốn mặt nào của em, ban ngày hay ban đêm?

Câu hỏi thật hóc búa và tàn khốc biết chừng nào. Jia Wen bắt đầu suy nghĩ hoàn cảnh khó khăn của mình: Ban ngày là người vợ xinh đẹp xuất hiện trước mặt bạn bè, còn ban đêm đối mặt với mụ phù thuỷ vừa già vừa xấu xí như một bóng ma, hay là chọn ban ngày chọn người vợ là một mụ phù thuỷ xấu xí, nhưng ban đêm chung sống với một người đàn bà đẹp trong nhà mình.

Nếu là Jia Wen, bạn chọn thế nào?

Giờ học tiếng Anh hôm sau, có nhiều câu trả lời, quy nạp lại cũng chỉ có hai loại: Một loại chọn ban ngày là phù thuỷ, ban đêm là người đẹp với lý do là vợ của mình, không cần biết người ngoài nghĩ gì, mình thấy đẹp là được. Một loại khác chọn ban ngày là người đẹp vì được mọi người khen ngợi, còn ban đêm là phù thuỷ cũng không sao, một mình mình biết, trời tối đen nên đẹp xấu không thành vấn đề.

Nghe trả lời của học sinh, thầy giáo không nói gì., chỉ hỏi các em có muốn biết Jia Wen đã trả lời thế nào không? Mọi người đương nghiên muốn biết. Thầy giáo nói:

- Jia Wen không có bất cứ lựa chọn nào. Anh chỉ nói với vợ: Đàn bà muốn nhất là làm được chúa tể, chi phối vận mệnh của mình, vậy thì do chính em quyết định.

Thế là mụ phù thuỷ chọn cả ban ngày lẫn ban đêm đều là người đàn bà xinh đẹp.

Cả lớp học đều im lặng - không có ai chọn câu trả lời như Jia Wen. Có lúc có phải chúng ta rất tư tự, sắp xếp cuộc sống của người khác bằng yêu thích của mình, lại không từng nghĩ xem người ta có bằng lòng hay không? Còn khi bạn tôn trọng người khác, thông hiểu người khác, thường là được nhiều hơn. Nếu chúng ta có thêm lòng yêu thương, quan tâm đến người khác nhiều hơn, có phải chúng ta sẽ được báo đáp nhiều hơn?

Tắm nóng lạnh kiểu châu Phi


Cách đây nhiều năm, một tiểu thư người Anh sống ở Châu Phi được một ông chủ lớn ở địa phương mời đến dự buổi khai trương buồng tắm của ông ta, buồng tắm đầu tiên trong vùng. Đang ngâm mình trong dòng nước ấm áp, chợt ngẩng đầu lên cô ta hoàng hồn phát hiện ra một con mắt nhìn cô ta qua lỗ hổng ở tường. Cô vội mặc quần áo và nhảy ra ngoài. Đằng sau buồng tắm là một ông già với một đàn lạc đà chở nước, hai tay ông ta xách hai thùng nước nóng và lạnh, còn trước mặt là hai cái phễu. Tiểu thư tức giận nói:
- Tại so ông nhìn tôi tắm ?
- Tôi phải nhìn xem cô mở vòi nước nào, thưa cô. Nếu không tôi chẳng biết rót nước nóng hay nước lạnh vào.

Thơ tình IT

Trái tim anh, em select bằng mouse
Chốn hẹn hò, forum internet
Lời yêu thương truyền bằng phương thức get
Nhận dáng hình qua địa chỉ IP

Nếu một mai em vĩnh viễn ra đi
Anh sẽ chết giữa muôn ngàn biển search
Lời tỏ tình không dễ gì convert
Lưu ngàn đời vào biến constant

Anh nghèo khó mang dòng máu Sun
Em quyền quý với họ Microsoft
Hai dòng code không thể nào hoà hợp
Dẫu ngàn lần debug em ơi

Sao không có 1 thế giới xa xôi
Sun cũng thế mà windows cũng thế
Hai chúng ta chẳng thể nào chia rẽ
Run suốt đời trên mọi platform.


Em vội bước ra đi quên Logoff,
Chẳng một lời dù chỉ tiếng Standby.
Em quên hết kỷ niệm xưa đã Add
Quẳng tình anh vào khoảng trống Recyclebin.
Anh vẫn đợi trên nền xanh Desktop
Bóng em vừa Refresh hồn anh.
Từng cú Click em đi vào nỗi nhớ,
Trong tim anh... Harddisk .. dần đầy.
Anh ghét quá, muốn Clean đi tất cả
Nhưng phải làm sao khi .. chẳng biết Username.
Hay mình sẽ một lần Full Format ..
Em đã change .. Password cũ còn đâu!
Anh sẽ cố một lần anh sẽ cố
Sẽ Retry (cho đến lúc Error).
Nhưng em hỡi làm sao anh có thể ..
Khi Soft anh dùng... đã hết Free Trial!
Hình bóng em vẫn mãi Default ..



Anh yêu em mà em chẳng Open
Mở cửa trái tim và Save anh vào đó
Cửa nhà em, mẹ đã gài Password
Anh suýt rách quần vì cố vượt FireWall
Nhớ lần đầu khi đưa em về Home
Anh kiss trộm liền xơi ngay một Tab
Anh bàng hoàng quay xe BackSpace
Ngoái nhìn em mà chẳng thể Ctrl
Anh tức giận khi thấy một thằng Alt
Cứ Insert mỗi khi mình nói chuyện
Có nhiều khi muốn thẳng tay Delete
Nhưng vì em, anh nuốt giận Cancel
Anh biết anh chỉ là Hacker nghèo
Còn hắn có @ và Esc
Em thích hắn làm lòng anh Space
Bước thẫn thờ chìm xuống vực PageDown

Phụ nữ cũng như phần mềm máy tính.
Giao diện đẹp chưa chắc chạy đúng.
Chạy đúng chưa chắc chạy thông minh.
Chạy thông minh chưa chắc dễ bảo trì.
Mà nếu một phần mềm có đủ hết các yêu cầu trên thì chắc gì mua được, mà dù có mua được đi nữa thì chưa chắc gì chúng ta có đủ trình độ quản lý nếu có đủ trình độ quản lý ... thì cũng phải phập phồng lo sợ mấy thằng hacker nó ... hốt mất.

Ôi ánh mắt con đường vào dữ liệu
Để một lần virus tình yêu
Truyền qua mạng bằng cái nhìn say đắm
Khiến con tim điên đảo thất thường
Như ru mình vào giấc mộng yêu thương
Ta ngơ ngẩn trong thiên đường tình ái
Một vườn yêu ngọt ngào đầy hoa trái
Đắm say tình nào ai muốn cách xa
Rồi hạnh phúc như vội vã thoáng qua
Người thay đổi khiến ta thành lạ lẫm
Virus yêu cứ từng giờ gặm nhấm
Trái tim hồng thẫm đỏ vạn nỗi đau
Thời gian ơi! Người dẫu có trôi mau
Trái tim ta có còn đâu nguyên vẹn?
Thoáng chuyện xưa chợt về trong nghèn nghẹn

Vova ngắm gái

Natasha đi học vể hớn hở bảo mẹ, mẹ ơi, hôm nay con kiếm được 2 rúp.
- Ở đâu ra thế?
- Thằng Vova đố con trèo lên cây, mỗi lần nó cho 10 kopec.
- Mày bị nó lừa rồi, nó làm thế để nhìn underwear của mày đấy.
- Hihi.., con biết rồi, con đâu phải đứa ngu? Cho nên hôm nay con đâu có mặc underwear!!!

Vova đi chơi với Nana. Vova chọn 1 cái ghế đá ngồi xuống, cơ mà khổ đây là lần đầu tiên nên Vova lúng túng lắm không biết nói gì cả. Nghĩ mãi Vova đanh liều nói 1 câu :
- Nana, ấy đang nghĩ gì thế?
- Tớ nghĩ giống ấy !!!!! Nana trả lời bẽn lẽn.
Bỗng Vova cười ha hả:
- Khiếp sao ấy bậy thế!!!!!!!

Vova học tiếng anh

Vô va lên lớp 6 bị bắt buôc phải hoc tiếng Anh...nhưng rất tiếc Vô va lại bị thiểu năng về môn English này...
Một hôm Cô giáo băt Vôva phải lám bài tập về nhà, Vôva phải chia các ngôi (I, He, She, You...) .. diều này thật quá khó đối với Vôva, em đành phải nhờ đến bố.
Bố Của Vôva cầm bài tập của Vôva, và sau một cú bạt tai vào thằng con ngu dốt ông giải thích:
- I là tao, tao là bố mày, You là mày , mày là con tao, She là cô ấy, cô ấy là chị mày , chị mày là con tao, He là anh ấy, Anh ấy là anh của mày và là con tao...
- Vâng con hiểu rồi....
Ừh thế chứ mày có vẻ thông minh đấy.
Hôm sau Vôva đến lớp và xung phong lên bảng và băts đầu trả bài cho Cô giáo..
- ( I là tao, tao là bố mày....)
Cô giáo bị đau tim... sau lần gặp bố, và anh chi em ấy...

Lý sự con giun

Xin thề, đây chỉ là truyện cười kể cho vui, yêu cầu các ông chồng không nên đem “con giun” ra... lý sự!

Ngày sinh nhật mà chờ mãi không thấy chồng tặng hoa, vợ nói dỗi:
- Ngày mới tán tỉnh em, tuần nào anh cũng tặng hoa. Thế mà mới cưới nhau xong, cả năm có 1 ngày sinh nhật em mà anh cũng không nhớ.
- Này em - ông chồng nhẹ nhàng trả lời - em có thấy ai câu được con cá rồi mà lại còn banh miệng nó ra mà nhét giun vào không?

*
* *

Vẫn có thể...
Một cầu thủ đi khám bác sĩ sau khi bị chấn thương vùng mắt. Bác sĩ bảo:
- Mắt anh bị thoái hoá rồi! Có thể chuyển thành dạng mắt lé!
- Trời ơi! Mắt lé! - Anh chàng cầu thủ kêu lên - Thế là sự nghiệp của tôi tiêu tan rồi!
- Không, chưa! Anh vẫn có thể làm trọng tài được.

*
* *

Cần moi thông tin
Một bà than phiền với bác sĩ rằng ông chồng hay nói lảm nhảm trong lúc ngủ. Bác sĩ bảo:
- Tôi có thể giúp ông nhà không nói nữa!
- Ồ không! Ông làm ơn kê cho tôi loại thuốc nào khiến cho chồng tôi nói rõ hơn một chút!

Monday 8 December 2008

Người nổi tiếng và những câu nói thú vị


Trí thông minh của chúng ta bắt nguồn từ kinh nghiệm, còn kinh nghiệm- từ những sự ngu dốt của chúng ta. (X.Gitri)


Nếu trừng phạt một người con gái, tôi sẽ nhốt cô ta vào một cái phòng không có gương. (M.Asa)

Bạn chớ lên án người phụ nữ nào bay từ người đàn ông này đến người đàn ông khác. Cô ta đang tìm người đàn ông chung thủy. (Gớt)

Không yêu một người con gái đẹp như vậy là một lỗi lầm, còn yêu cô ta – một sự trừng phạt. (V.Đêviat)

Người đang có ý định lấy vợ là người đang đi trên con đường dẫn tới sự hối hận. (Mêlangiơ)

Cách tốt nhất để hiểu một người con gái là bạn phải yêu cô ta, nhưng đến khi lấy rồi thì chả cần thiết phải hiểu cô ta làm gì. (H.Haine)

- Em không thể nói dối được!

- Em đã đánh giá quá thấp về bản thân đấy! (M.Ocle)

Người ta gọi chó sói là thú dữ vì nó cũng ăn thịt bò. (A.Culich)

Khi nào tình yêu còn mù quáng, khi ấy vẫn chưa có lý do nào để chia tay. (A.Anđriepxki)

Không nên bày tỏ những lo âu và thất bại của bạn cho những người bạn nghe. Tốt hơn hết nên kể với những kẻ thù của bạn – ít ra thì bạn cũng cung cấp cho họ những phút giây thoải mái, ngoài ra, bạn còn chắc rằng: họ sẽ dỏng tai lên mà nghe bằng hết những lời nói của bạn. (B.Sou)

Càng ngày tôi càng tin tưởng vào tác dụng duy nhất của sự thật; nó giúp chúng ta hiểu rõ: dối trá quả là có lợi. (P.Đragiep)

Hỡi loài người, hãy bảo vệ cây cối – tổ tiên của chúng ta đã từng sống ở trên đó. (M.Genin)

Có một số người nói rằng: đồng tiền không làm nên hạnh phúc. Chắc hẳn họ muốn nói đến những đồng tiền của người khác. (X.Gitri)

Khi một người phụ nữ từ chối tình yêu của bạn và thay vào đó, cô ta đề nghị giữ vững tình bạn, bạn chớ nghĩ đó là lời từ biệt - điều đó có nghĩa là cô ta muốn bạn hành động theo thứ tự đã định sẵn. (Moliere)

Trẻ con bắt đầu hư khi chúng bắt đầu hiểu người lớn. (G.Mankin)

Khi một nhà ngoại giao nói "có", điều này có nghĩa là "có thể". Khi anh ta nói "có thể", điều này có nghĩa là "không". Còn khi anh ta nói "không" thì không còn là nhà ngoại giao nữa. (Vontaire)

Những cô gái ngây thơ...

Gia đình nọ chuyên sống bằng nghề sáng tạo Slogan quảng cáo báo chí, họ có ba cô con gái cũng theo nghề cha mẹ. . .
Những cô gái mới lớn được dạy bảo ngoan ngoãn hiền lành, trong trắng làm sao . . . Hai ông bà chẳng bao giờ muốn xa họ, luôn tìm cách chở che, đùm bọc. Vì thế . . . dù đã hơn 20 tuổi các cô vẫn còn nhút nhát ngây thơ. Nhưng rồi thời gian trôi qua, ba cô cũng đến tuổi lấy chồng . . .

Hai ông bà rất lo lắng̣ không biết con gái mình sẽ thế nào vào đêm động pḥòng đầu tiên. Vì thế khi các cô con gái đi hưởng tuần trăng mật, hai ông bà dặn ḍò : "Bố mẹ muốn biết chuyện gì xảy ra với con vào đêm đầu tiên, và liệu các con có thấy hài ḷòng không. Hăy viết thư về cho bố mẹ, nhưng đừng cho chồng con biết chuyện này. Hăy viết một chữ mật mã nào đó theo kiểu Slogan mà gia đình ta vẫn nói riêng với nhau và gửi về cho bố mẹ để bố mẹ yên tâm. . ."

Thế là cô con cả đi tuần trăng mật . . . Cô gửi lá thư về chỉ với hai chữ "STAR CRUISE". Hai ông bà mở tờ báo quảng cáo ra và thấy trong đó có quảng cáo về con tàu du lịch Star Cruise với khẩu hiệu : To, Lớn, Mạnh Mẽ, Tốc Độ và Thân Ái. Hai ông bà hài ḷòng lắm . . .

Đến lá thư của cô kế . . .Hai ông bà mở ra và thấy trong đó có vỏ của "NESCAFE". Nhìn vào tờ báo quảng cáo, hai ông bà thở phào hạnh phúc . . Trong đó có ghi : "NESCAFE : tận hưởng đến từng giọt cuối cùng ..."

Đến cô út, hai người nhận được lá thư với chữ "Hăng hàng không CATHAY PACIFIC". Bà mẹ mở tờ báo ra xem và lăn đùng ra ngất xỉu. Ông bố vội chạy tới xem và choáng váng. Khẩu hiệu của hăng hàng không Cathay Pacific là "Bảy ngày một tuần - ba lần một ngày - Không nghỉ"...





D.Hiếu(sưu tầm)

Vova viết thư tình

Vôva thường ngồi chung xe bus với Natasa. Một hôm, Vôva lấy hết dũng cảm dúi cho Natasa một mẩu giấy, trên đấy viết:
"Tôi rất thích bạn, nếu bạn đồng ý kết bạn với tôi thì hãy đưa lại mẩu giấy này cho tôi, còn nếukhông đồng ý thì hãy vứt nó qua cửa sổ".
Một lúc sau Natasa chuyển lại mẩu giấy cũ, Vôva vui mừng mở ra xem, trên giấy viết:
"Không mở được cửa sổ!"
Thư tình của Vova

Khi Vova học lớp 3 của một trường tiểu học, trong giờ Văn, Vova đưa cho cô bạn bên cạnh mẩu giấy nhỏ, trong đó viết nguệch ngoạc: “Sau giờ học, chúng ta sẽ ra công viên và ngồi trên ghế đá chơi”.

Cô bạn đọc lướt qua, hiểu ý, nhìn cậu bé bằng con mắt khinh mạn và bĩu môi. Một lát sau, cô đẩy sang cậu một mẩu giấy nhỏ với dòng chữ: “Nếu chỉ có vậy thì mày xuống lớp 1 mà học"

Truyện Ngắn » Ri Ta -Tác Giả: Bùi Đức Hiền

Tôi quen Ri ta rất tình cờ. Hôm ấy tôi có việc đi ra ngoài thành phố, khi trở về thì đã xế chiều. Mới đầu tháng tư nhưng bầu trời đã trong xanh như dịp hè tháng bảy, tuy nhiên trên các cánh đồng và các con đường nhỏ trong làng tuyết vẫn còn chưa tan hết. Tuyết tan chảy ra lênh láng, đọng thành từng vũng lớn hai bên đường. Cây cối vẫn còn trọc lóc giơ cành xơ xác. Thỉnh thoảng trên một số cành bạch dương mọc ở vùng đất ẩm đã nhu nhú chồi, tuy nhiên chúng có mọc được ra sớm nhất thì cũng phải vào đầu tháng năm. Tới khúc quanh vào thành phố, nhìn thấy con đường nhỏ đi qua một làng ven đường, xa hơn là một quãng đồng. Nhìn những ngôi nhà tầng thành phố đã lấp ló phía sau, tôi nảy ra ý định đi tắt. Đó là ý định hoàn toàn bất ngờ nhưng xem ra là lô gíc bởi đèn báo xăng hết trong xe đã nhấp nháy, ngoài ra tôi cũng tò mò muốn biết tận mắt cảnh nông thôn Nga thế nào. Tuy nhiên tới quãng đồng thì tôi mới biết là có thể đã tính toán sai. Quãng đồng tuy ngắn, nhưng có một đoạn lầy lội, vết bánh máy kéo cày sâu xuống bùn. Tôi xuống xe lội tận nơi xem xét. Sau một lúc băn khoăn suy tính tôi vẫn quyết định đi qua, bởi nếu quay trở lại thì có thể xăng không còn đủ. Dù đã chọn lựa lối đi khả dĩ nhất nhưng khi ra đến giữa quãng đồng xe tôi vẫn bị sa lầy. Đi tìm mấy hòn gạch vỡ bỏ xuống, tôi lên xe rồ ga trồi lên tụt lại mấy lần nhưng vô hiệu. Bánh sau bên phải còn bị ngập xuống bùn sâu hơn. Tình thế thật là tuyệt vọng. Trời đã gần tối mà ở gần đây tôi lại chẳng quen ai cả. Có lẽ phải bỏ xe lại đây rồi đi bộ ra đường bắt xe về thành phố, sáng mai đến sớm tìm cách kéo lên vậy. Đang lắc đầu ngao ngán bởi sự rồ dại của mình thì một giọng con gái cất lên ngay sau lưng làm tôi giật mình:
- Tại sao chú lại đi lối này? Phải hơn một tháng nữa thì xe con mới qua đây được. Thôi để cháu giúp chú vậy. Chú tìm thêm ít gạch đá bỏ vào dưới lốp, cháu sẽ đẩy hộ thêm phía sau may ra thì có thể lên được.
Tôi ngoảnh lại. Một cô gái xinh xắn khoảng mười lăm tuổi người tầm thước đã đứng ngay sau lưng tôi tự lúc nào. Một cô gái thuần Nga. Mái tóc dài màu nâu nhạt hơi xoăn phủ dài xuống gần mông. Mấy sợi phía trước bay phất phơ trên khuôn mặt trái xoan với cái mũi nhỏ xinh xắn không quá cao như ở nhiều người Nga khác. Đôi môi mỏng được tô son hồng một cách vụng về. Bộ ngực tròn căng phồng sau lần áo len mỏng màu tím nhạt bó chặt lấy vòng eo thon và vóc dáng nhỏ nhắn. Chiếc váy ngắn màu đen phủ lên đôi chân thẳng sau lớp vớ dài màu da. Nhưng gây ấn tượng nhất cho tôi là đôi mắt. Sau bộ lông mi cong vút là đôi mắt xanh biếc màu da trời, tuy trong sáng nhưng không che được nét buồn phảng phất trong đó. Phải nói là cháu rất đẹp, cái đẹp riêng hòa với cái đẹp mơn mởn vốn có của tất cả các cô gái Nga tuổi mười lăm mười bảy.
Tôi lúng túng làm quen, và được biết cháu tên là Ri ta, cháu sống với ông bà ngoại ngay xóm trước mặt. Sau khi cùng với tôi bê thêm mấy hòn gạch vỡ cho vào dưới lốp, Ri ta ra sức đẩy phía sau trong khi tôi mở cửa đứng ngoài xe thò chân vào rồ ga, còn vai cũng ghé vào thành xe đẩy. Bánh xe quay tít, bùn cuộn bắn ra phía sau ào ào, nhưng rốt cục xe cũng chẳng lên được. Tôi ái ngại nhìn Ri ta, bùn đã lấm hết từ chân tới đầu. Ri ta nói với tôi:
- Để cháu về nhà bảo ông cháu mang máy kéo ra. Chú đứng đợi vậy nhé.
Tuy thật là phiền nhưng không còn cách nào khác nên tôi đồng ý. Tôi nhìn cháu đi về mà thấy ái ngại. Chắc là cháu sẽ bị ông bà mắng cho một trận bởi hơi đâu mà lại đi giúp một người không quen biết ngoài đường, hơn nữa đó lại là một người nước ngoài. Tôi chờ nhưng ít hy vọng cháu quay trở lại. Thế nhưng chỉ hơn mười lăm phút sau một chiếc máy kéo từ từ lăn bánh đi về phía tôi. Trên xe có cả Ri ta. Đến chỗ tôi, cả hai nhảy xuống. Ông của Ri ta là một ông già người nhỏ thó, xương xẩu. Tầm vóc ông chỉ bằng người Việt Nam cao trung bình. Tôi dự đoán ông gần bảy mươi tuổi. Tôi chào, bắt tay ông và giới thiệu tên mình. Ông nói:
- Tôi là Xasa, ông già Xasa. Cứ gọi Xasa là đủ. Còn anh là người Việt Nam?
Tôi trả lời phải.
- Ngày xưa lúc vợ tôi làm công nhân trong nhà máy hóa chất cũng có rất nhiều người Việt nam làm ở đó. Có mấy cô cũng đã đến nhà tôi chơi. Một người trong số đó rất thân với bà nhà tôi. Cô ta tên là Hòa. Đã lâu chúng tôi không nhận được tin tức gì của cô ấy cả. Chỉ biết cô ấy sống ở Hải Phòng. Chúng tôi cũng thường kể với Ri ta về những kỷ niệm ngày xưa này.
Vậy là tôi có thể chút ít giải thích về sự nhiệt tình của Ri ta. Ngoài lòng tốt vốn có của cô, chắc hẳn cô còn có cảm tình nhất định đối với người Việt Nam thông qua các câu chuyện kể của ông bà.
Nói rồi ông lùi máy kéo lại sát vào đầu xe tôi, xong lấy dây cáp ra. Tôi móc vào và ngồi lên xe. Chiếc máy kéo khẽ rùng mình một tý rồi nhẹ nhàng kéo xe tôi qua khỏi chỗ lầy lên chỗ khô ráo. Thế mà đầu tiên là tôi, sau còn cả Ri ta nữa hỳ hục mãi mà không làm gì được. Thật là may cho tôi quá, chắc là khi ra khỏi nhà ngẫu nhiên tôi đã bước ra bằng chân phải!
Cuộn dây lại trả ông già xong tôi nói lời cảm ơn và móc túi ra lấy năm chục rúp, số tiền khi đó có thể mua được hai chai rượu đưa cho ông già và nói là để ông mua dầu ma dút chạy máy kéo. Ông già đẩy tay tôi ra cười to thoải mái và nói:
- Chàng trai trẻ ơi, ông cháu tôi giúp cậu lúc khó khăn chẳng với ý định lấy tiền đâu. Đó là chuyện nhỏ mà, cậu đừng bận tâm. Mà trời còn sớm chán, mời cậu ghé nhà tôi chơi để bà nhà tôi còn có dịp hỏi thăm về người bạn. Bà ấy vừa nấu nồi xa-ma-gôn ngon tuyệt. Hãy ghé vào làm với tôi vài chén đi.
Quả thực là lúc đấy tôi thật sự lúng túng. Nếu trả lời không thì thật bất nhã trước thịnh tình của ông già, nhưng nếu đồng ý thì cũng bất tiện. Tôi đã làm phiền cả hai ông cháu, nếu ông lấy tiền thì đã là một nhẽ. Lẽ nào tôi lại vào để phiền cả bà phải tiếp đón tôi nữa, vả lại quần áo của tôi bùn đất nhem nhuốc. Tôi tìm cách khoái thác:
- Thôi có lẽ để lúc khác, chẳng hạn vào chủ nhật này. Hôm nay tôi còn có việc bận, nhưng tôi nhất định sẽ đến thăm.
Tôi nói vậy và cũng nghĩ như vậy. Tôi tự nhủ rằng sẽ đến thăm để cảm ơn ông cháu Ri ta. Và rồi sau khi chỉ dẫn cặn kẽ cách đến nhà cho tôi, hai ông cháu lên xe đi về. Còn tôi vuốt tạm bùn trên áo quần và lấy giẻ lau những vết bẩn trên xe. Để xe bẩn thế này mà vào thành phố thì thế nào cũng bị mất tiền cho cánh công an giao thông. Họ nhìn thấy chúng tôi, những người nước ngoài, nhất là dân châu Á thì thường ách xe lại kiểm tra bắt bẻ đủ điều để kiếm tiền phạt. Dĩ nhiên là muốn thoát khỏi phải vào nhà băng nạp tiền phạt và sau đó đến đồn cảnh sát giao thông đợi hàng tiếng đồng hồ để lấy lại bằng lái xe thì tốt nhất là cho tiền vào túi riêng của ngài cảnh sát. Nếu không có vướng mắc gì như lốp hơi bị mòn hay phanh tay làm việc không được tốt v.v, thì cuối cùng xe bẩn cũng là một lý do: lý do làm mất mỹ quan thành phố. Khi tôi nổ máy xe thì máy kéo của ông già đã khuất sau ngôi nhà đầu tiên của xóm. Nhưng niềm vui của tôi đã không có được lâu. Chỉ đi được non nửa cây số thì xe hết sạch xăng. Ra đến đường cái còn gần hai cây số nữa. Hơn nữa để mua được xăng thì còn cần phải có can và lại không được là can nhựa. Lấy đâu ra bây giờ. Cuối cùng tôi nghĩ cũng chỉ còn cách là lại vào nhà ông già để nhờ cậy tiếp. Nếu ông có xăng để mua lại thì tốt, nếu không thì mượn tạm cái can vậy. Đúng như chỉ dẫn của ông già tôi tìm đến ngôi nhà sơn màu xanh nằm cạnh nhà hai tầng đang xây dở. Nhà ông mái lợp tôn, dài nhưng thấp; trên nóc nhà một ống khói to nằm chệch về bên trái một tí. Tôi nhìn quanh, các nhà ở đây đều na ná giống nhau và nhà nào cũng không được đánh số cả. Nếu như ông già không chỉ dẫn kĩ và không có nhà xây dở bên cạnh thì chắc tôi phải tìm lâu mới ra. Bờ rào gỗ vây quanh mảnh vườn con. Trong vườn phía trước nhà một gốc táo già tỏa tán rộng chen lấn với một cây khác nhỏ hơn mà lúc đó tôi đoán là cây mận bởi chúng chỉ trơ cành không nhận biết được. Một chú chó ngao to nằm cạnh ngõ phía trong bờ rào đang lim dim ngủ. Cỡ này mà xông vào cắn xé ai thì phải nói là hết đường chạy. Tôi chột dạ nghĩ vậy và rón rén đi lại sát cánh cửa cổng bằng sắt để bấm chuông. Thấy động nó lao ra sủa to lên mấy tiếng, hai chân trước bắc lên bờ rào. Tôi hoảng hốt lùi lại mấy bước, nhưng thấy nó bị xích hơn nữa nó lại thôi sủa ngay và ngoắt đuôi mừng nên thấy yên tâm. Ra mở cửa là một người đàn bà tuổi trạc ngoài sáu mươi, khổ người nhỏ và không to béo như những bà già Nga khác. Bà mặc bộ quần áo vải xanh công nhân, chắc là còn tất bật làm gì đó trong bếp. Khuôn mặt phúc hậu toát lên sự hiền lành và dễ gần. Chắc thời con gái bà cũng xinh lắm, và Rita đã thừa hưởng được nhiều từ ren của bà ngoại. Nhìn thấy tôi bà gật đầu chào xong vội vã quay trở vào gọi ông già. Như vậy là ông cháu cũng đã kịp kể cho bà về chuyện của tôi. Ông bước ra mở cửa và cười rất sảng khoái:
- Tôi đã bảo mà, vội về làm gì. Chắc hết xăng rồi phải không? Thôi chuyện đó nói sau. Đi vào với tôi làm mấy chén xa-ma-gôn đã, tôi đang ngồi uống một mình buồn lắm đây.
Nói rồi nắm tay tôi kéo xềnh xệch vào nhà. Trong phòng con cạnh bếp trên bàn một chai rượu chỉ mới vơi một tí nằm cạnh một đĩa dưa chuột muối, một đĩa với mấy khoanh giò mỏng và hai lát bánh mỳ đen để lên trên cùng với một cốc nước lọc to. Bảo tôi tháo giày ra và sau khi đưa cho tôi đôi dép đi trong nhà ông bước lại bàn và rót thêm một ly rượu nữa. Tôi thấy khó xử quá, bởi xe còn nằm ngoài kia, hơn nữa nếu uống rượu thì chốc nữa làm sao mà về; tôi sẽ chẳng có đủ tiền phạt để nạp cho cảnh sát giao thông. Như hiểu ý của tôi, ông già nói:
- Đừng bận tâm đến chuyện xe. Ta chỉ làm vài chén thôi, sau đó tôi sẽ chở cậu ra. Xe của tôi ngay ga ra trước nhà, và xăng thì cũng đã có sẵn trong can rồi. Cậu có thể nghỉ lại ở nhà tôi, sáng mai về sớm cũng kịp chán. Còn nếu dứt khoát muốn về thì tôi sẽ chở cậu về. Cậu đừng lo, bọn cảnh sát giao thông không làm gì tôi đâu; họ đã nhẵn mặt tôi rồi.
Thế là tôi chẳng còn cớ gì để chối từ nữa. Tôi ngồi vào bàn của ông và cụng ly. Tôi đã suýt sặc vì không ngờ rượu nặng độ đến vậy. Ông cười bảo tôi rằng thứ xa-ma-gôn này tự nấu nên lấy cao độ, chứ chẳng như loại rượu nhà nước nấu bán đâu. Rượu này vừa rẻ, lại vừa ngon.
Chúng tôi uống mỗi người ba ly, xong ông già ra ga ra lấy xe và can xăng mười lít chở đến chỗ xe của tôi. Ông bảo:
- Tôi cho anh vay xăng nhé. Hôm nào có điều kiện thì ghé thăm và trả lại cho tôi. Mà cậu cũng phải xem mà sửa cái tính lơ đễnh ấy đi. Phải dự trù các tình huống chứ bất trắc xẩy ra thì có lúc sẽ còn vất vả hơn hôm nay đấy. Cứ học tôi đây này, cậu thấy tôi còn có cả xăng dự trữ trong can nữa.
Quay trở lại nhà thì cả bà cả cháu đã ngồi bên bàn đợi chúng tôi. Trên bàn còn thêm mấy món ăn nữa, đặc biệt là món xalát ngô và cá rán tẩm bột. Chắc bà làm thêm để đãi khách. Và rồi chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện. Tôi kể chuyện về cuộc sống bây giờ ở Việt Nam, về bản thân tôi. Rằng tôi hơn mười lăm năm trước nhận tấm bằng đại học tại Mátxcơva, nay mới có dịp quay trở lại để học nghiên cứu sinh. Còn ông bà kể về gia đình họ. Họ sinh ra và lớn lên ở tỉnh bên cạnh và cùng học phổ thông với nhau. Tình yêu cũng nảy nở khi còn ở dưới mái trường. Cả hai rủ nhau đến đây làm công nhân ở nhà máy hóa chất, rồi cưới nhau, rồi đẻ con, rồi mua ngôi nhà này. Nay thì họ đã về hưu. Họ có hai cô con gái. Rita là con gái đầu lòng của cô chị. Cháu đã ở với ông bà từ khi cháu chưa đầy hai tuổi. Nay Rita đã mười sáu và đang học lớp mười. Còn vợ chồng cô con gái thứ hai cũng ở ngay trong thành phố. Câu chuyện đưa đẩy đã làm cho ông già uống nhiều hơn thường ngày, có lẽ ông đã say. Còn tôi cũng chuếnh choáng. Bởi vậy khi tan cuộc thì ông già đã không thể thực hiện lời hứa là đưa tôi về. Tôi đành ngủ lại trên chiếc đi văng ở phòng ngoài, sau đó sáng dậy mới trở về trường. Nhưng cũng từ ngày đó trở đi tôi thường ghé thăm gia đình ông và dần dà trở nên thân thiết với cả nhà. Tôi thường giúp Rita giải bài tập toán mỗi khi tôi có mặt, còn cháu uốn nắn tôi nói tiếng Nga cho đúng, giới thiệu cho tôi về các ca sĩ Nga mà cháu ngưỡng mộ, tập nhảy cho tôi v.v. Và tôi cũng đã giải thích được điều mà tôi có nhận xét từ đầu rằng trong mắt cháu chứa đựng một nỗi buồn thường trực. Rita là sản phẩm của tình yêu vội vàng của bố mẹ cô. Sau khi Rita mới được sinh ra thì bố cô bỏ mặc mẹ con cô để đi với một người đàn bà khác. Còn mẹ cô cũng phải lòng một người đàn ông khác. Ông ta không chấp nhận để mẹ cô mang Rita theo. Bởi vậy để nhận được tình yêu cho bản thân thì mẹ cô đành phải gửi Ri ta cho ông bà ngoại khi cháu chưa đầy hai tuổi. Và thế là Rita lớn lên trong sự chăm sóc của ông bà ngoại, thiếu hẳn tình thương của bố và cả của người mẹ.
Thời gian thấm thoắt trôi đi. Hơn một năm sau Rita tốt nghiệp phổ thông và thi đậu vào đại học. Cháu chọn đúng trường mà tôi đang làm nghiên cứu sinh để thi vào.Từ đó chúng tôi càng thân thiết vói nhau hơn. Tuần vài ba lần cháu ghé vào kí túc xá thăm tôi, còn thứ bảy hàng tuần cháu lại đợi tôi để chúng tôi cùng về nhà cháu. Ri ta chuyển gọi tôi bằng bố. Cháu tâm sự với tôi rằng cháu chưa biết thế nào là tình thương của bố, cho nên cháu nghĩ tình cảm từ tôi chắc là cũng giống thế. Có lúc cháu lại bảo tôi như một người bạn tin cậy. Điều này tôi cũng cảm nhận được bởi cháu đã tâm sự với tôi tất cả những chuyện thầm kín nhất của mình. Ai tán tỉnh, ai theo đuổi cháu, còn cháu có cảm tình với người nào cháu đều thổ lộ với tôi, nhất là khi cháu bắt đầu yêu. Mối tình đầu của Rita không phải là bạn học cùng lớp, không phải là bạn cùng làng. Đó là một anh chàng mà cháu tình cờ quen trong một buổi sinh nhật của Lê na, là bạn gái thân nhất của cháu. Đó là một chàng điển trai, nhiều hơn cháu gần chục tuổi, tên là Xéc gây. Hôm sinh nhật đó tôi cũng có mặt. Tôi cũng cảm nhận được là tình yêu sét đánh đã đến với cháu. Nhưng tôi linh cảm một điều gì đó không ổn sẽ đến với Rita, linh cảm của một người lớn tuổi. Họ lập tức quấn quít lấy nhau, và đến cuối buổi sinh nhật thì hầu như cháu đã quên mất mục đích của cuộc vui, quên mất bạn gái Lê na thân thiết và cả tôi. Tan cuộc đã gần một giờ sáng cháu còn theo Xéc gây đi đến sàn nhảy chơi đến tận sáng sớm hôm sau. Tôi một mình về nhà ông bà ngoại cháu. Cả hai ông bà suốt đêm không ngủ được, bởi đó là lần đầu tiên cháu đi chơi cả đêm không về. Hôm sau đến tận chiều lúc ngủ dậy trên gương mặt cháu nét mệt mỏi còn hằn rõ nhưng trong đôi mắt lại phảng phất hạnh phúc. Cháu kể với tôi tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua sau khi chia tay với tôi và đúng như tôi linh cảm, cháu đã trao đời con gái cho anh ta. Nhưng điều làm tôi lo lắng hơn là khi cháu kể về lai lịch của Xéc gây. Hóa ra từ lâu cháu đã biết và ngưỡng mộ anh ta, nhưng nay thì mới có dịp tiếp cận. Xéc gây là con trai độc nhất của một gia đình khá giả. Anh ta bị đuổi học khi đang học năm thứ ba đại học bách khoa. Từ đó đến nay anh ta chỉ lêu lổng không chịu làm gì cả, hàng ngày đốt tiền của bố mẹ. Gần đây để đánh đổi lại việc anh ta chịu vào học tiếp một trường đại học tại chức, bố mẹ Xéc gây phải tậu cho anh ta một chiếc xe Auđi đời mới sang trọng. Ri ta còn kể cho tôi nghe rằng bố mẹ anh ta còn cố ép anh ta cưới vợ. Đối tượng là một cô gái đang học năm cuối của trường Đại học sư phạm, con nhà tử tế nhưng nghèo. Bố cô ta là bạn cũ của bố Xéc gây.
Thời gian tiếp theo là những ngày tháng nặng nề đối với Ri ta. Hầu như sau đó cháu thường xuyên đi học với bộ mặt thiếu ngủ. Đầu tiên là do đi chơi với anh ta quá nhiều, mà đối với Xéc gây thì đêm lại là ngày. Sau thì còn nhiều chuyện khác. Một là khi Ri ta biết anh ta nghiện rất nặng. Bị xốc cháu đã định bỏ chạy khỏi tình yêu, nhưng không thoát nổi. Hai là khi cháu biết anh ta bắt cá hai tay: anh ta vẫn đi chơi với cô sinh viên sư phạm và nhất là việc anh ta cưới cô ta sẽ là sự thật. Điều này thật sự làm cho cháu choáng váng. Tất cả những điều này Ri ta giấu biệt ông bà, chỉ kể cho tôi nghe. Nhưng rồi bỏ mặc những lời khuyên giải của tôi, cháu vẫn lao theo cuộc tình như một con thiêu thân. Rita còn tự bào chữa rằng anh ta chỉ thực sự yêu cháu, còn quan hệ với cô kia chỉ là để bố mẹ anh ta an lòng và cấp tiền cho anh ta ăn chơi. Ngây thơ hơn là dần dần cháu cho rằng chính cô gái kia đã quấy phá tình yêu của cháu. Ri ta đã mu muội. Tôi hiểu và chỉ chờ đợi một phép thần nào đó sẽ giải thoát cho cháu. Hoặc là anh ta cưới vợ và Rita hiểu ra, hoặc anh ta tự nhiên trở thành người tốt và anh ta yêu cháu thực sự...
Và phép thần đó đã đến nhưng với một hoàn cảnh mà không một ai trông đợi. Sau mấy ngày tết ăn chơi trác táng, anh ta bị sốc thuốc và chết. Anh ta đã bơm vào mình một lượng thuốc phiện quá liều. Rita khóc lóc vật vã mấy ngày liền. Trông cháu tiều tụy hẳn đi. Anh ta được chôn cất trong một nghĩa trang ven đường mà hàng ngày cháu đi học phải đi qua. Thời gian đầu ngày nào Rita cũng ghé vào thăm mộ. Những lần cùng với cháu từ trường về chơi nhà ông bà, lần nào tôi cũng ghé vào đợi cháu và yên lặng đứng nhìn cháu bỏ lên nấm mộ một vài bông hoa, nhổ mấy gọng cỏ, thì thầm với anh ta mấy câu gì đó...Tôi không thể giải thích được vì sao Rita đã yêu anh ta đến vậy. Tôi nghĩ rằng thời gian sẽ là phương thuốc nhiệm màu và Rita sẽ nhanh chóng trở lại cuộc sống bình thường. Nhưng thực tế không như tôi nghĩ. Từ đó Rita dửng dưng với đàn ông. Cháu tâm sự với tôi lửa tình trong cháu giờ tắt ngấm, cháu không thấy rung động trước một ai nữa. Cháu càng thân thiết và tin cậy tôi hơn. Lần lượt các bạn gái của cháu đi lấy chồng. Tôi đã cùng với cháu tham dự tất cả các đám cưới đó. Đến dự các đám cưới này các cô cậu đi thành từng đôi: hoặc đã thành vợ thành chồng, hoặc đang yêu nhau. Duy chỉ có Rita đơn độc, chỉ có tôi đi cùng như một người cha, một người bạn.


- o O o -

Một chiều thứ bảy, như thường lệ tôi cùng Rita từ trường trở về. Mới vào giữa tháng mười một mà tuyết đã rơi dày. Năm nay tuyết rơi sớm quá. Trên một số cây phong tán lá vàng vẫn chưa trút hết. Mỗi cơn gió mạnh kéo thêm một ít lá bay tứ tung lẫn với màu trắng của tuyết hòa với màu xám đục của bầu trời tạo nên cảnh sắc thật là ảm đạm. Đầu mùa việc thu dọn tuyết còn chưa vào nề nếp nên đường thật trơn. Chỉ hơn ba mươi cây số mà chúng tôi ì ạch mãi mới tới nơi. Hôm nay theo kế hoạch trước khi về nhà ông bà ngoại chúng tôi sẽ ghé vào căn hộ của mẹ Rita. Hôm nay là sinh nhật của Julia, cô bạn học thời phổ thông của Ri ta, họ mượn căn hộ này làm nơi tụ tập. Mẹ và em trai của Ri ta con của ông bố dượng quá cố đã về nhà ông bà ngoại từ chiều để nhường chỗ cho lũ trẻ. Tôi cùng Rita ghé vào một ki ốt ven đường để mua thực phẩm và hoa tặng sinh nhật. Khi móc túi trả tiền thì mới biết mình đã quên ví tiền ở trường không mang theo. Đã thế thì tất cả hộ chiếu giấy tờ xe, bằng lái xe và điện thoại di động đều không có hết. Vì vội thay cái quần mới để dự sinh nhật cô bạn của Ri ta cho “oách” nên tôi đã quên lấy từ quần cũ bỏ sang. Thật là hú vía, vì nếu dọc đường không may bị trạm cảnh sát giao thông nào đó dừng lại kiểm tra thì đã còn phiền hơn nhiều. Sau khi đã phải trả lại hầu hết số thực phẩm, số tiền ít ỏi còn lại trong túi Ri ta chỉ đủ để trả thêm cả tiền hoa. Chúng tôi rầu rĩ trèo tên tầng năm trong ngôi nhà sáu tầng được xây từ hồi Xít ta lin và chờ đợi hội bạn bè kéo tới. Nói là hội cho oách nhưng thực ra chỉ có Julia cùng bạn trai và vợ chồng mới cưới Lê na. Đây là số bạn bè thân thiết nhất của Rita.
Ri ta bảo tôi:
- Thôi bố đừng rầu rĩ nữa. Cháu sẽ gọi cho Lê na mang thêm tiền đi, chỉ có điều bố phải nhớ hôm nay bố là chủ chi nhé, tuần sau bố mang tiền đến trả lại cho Lê na là được rồi.
Tôi phải giải thích là tiền cho buổi sinh nhật hôm nay thì Lê na lo đươc, còn giấy tờ tùy thân thì không có ai lo cho tôi được. Lỡ không may nhà chức trách hỏi thăm thì chỉ có cách vào cũi sắt trong đồn công an ngồi cùng với mấy gã say rượu cho đến khi có người mang giấy tờ tùy thân của tôi đến. Cách giải quyết thông thường để thay thế sự thiếu giấy tờ là đưa tiền cho các nhà chức trách sau một cuộc mặc cả tay đôi thì đã không áp dụng được rồi. Số tiền đó so với tài khoản ít ỏi của các cô sinh viên như Ri ta và Ôlia là không tưởng.
Thôi thì cũng phải chịu bằng lòng với hoàn cảnh hiện có. Sau khi cùng Rita ăn tối đơn giản bằng mấy quả trứng ốp la cùng với khoanh bánh mì phết bơ và cốc nước chè đen chúng tôi ngồi luôn trong bếp và đợi hội bạn tới. Chờ gần hai tiến đồng hồ sốt cả ruột mà không thấy ai. Thật là xúi quẩy khi điện thoại bàn trong căn hộ lại hỏng không gọi được và điện thoại di động của tôi thì đã quên không mang theo. Một giờ trước Rita bằng mấy đồng tiền lẻ cuối cùng đã ra điện thoại công cộng gọi tới nhà của Lê na và Ôlia thì đều được các phụ huynh trả lời là họ đã ra khỏi nhà từ lâu. Chẳng còn cách nào khác chỉ còn kiên nhẫn và đợi vậy. Tôi thì cho rằng bạn bè của Rita dọc đường đã ngẫu nhiên gặp phải hội bạn khác nào đó nên đã thay đổi kế hoạch và quên mất chúng tôi. Ri ta thì bảo không đời nào có chuyện đó vì Rita là đứa bạn thân nhất của Lêna và Ôlia, vả lại nếu có vậy thì họ cũng sẽ đến đón chúng tôi đi cùng. Cháu lại lo lắng có thể có gì đó bất trắc cho bạn mình: Hồi trưa tại nhà thế nào gia đình cũng đã tổ chức sinh nhật, sợ rằng Julia đã quá say.
Bỗng tiến chuông cửa réo rắt liên tục cùng với tiếng đấm cửa uỳnh uỵch và giọng đàn ông khiếm nhã gọi mở cửa. Mặc dù biết đấy không phải là hội bạn của mình nhưng Rita cũng buộc lòng phải mở cửa sau vài phút cùng tôi đắn đo suy tính. Cửa mở ra và ập vào là hai vị công an mặt mày dữ tợn. Việc đầu tiên họ làm là chìa tấm thẻ màu đỏ chứng minh mình là nhà chức trách và kiểm tra giấy tờ tùy thân của chúng tôi. Tôi không có, còn trong hộ chiếu của Ri ta thì đăng ký hộ khẩu lại là địa chỉ của ông bà ngoại và không thuộc vào phường này. Như vậy cháu cũng không chứng minh được mình là chủ nhà. Thế là cuộc thẩm cung bắt đầu. Tay già hơn đeo quân hàm trung úy kéo Rita xuống bếp còn tay trẻ hơn ngồi lại với tôi. Sau khi hăm dọa tôi một hồi hắn tỏ ý muốn giải quyết với tôi bằng tiền, tình tiết diễn đúng như những gì thường diễn ra khi các nhà chức trách Nga giải quyết các vấn đề khúc mắc với người Việt nam và Trung quốc trên đất họ. Nhưng tôi cũng chẳng có tiền nốt. Hắn thông báo tình tiết này với tay trung úy dưới bếp mà tôi cho là cấp trên của hắn. Sau khi nghe tay trung úy này thì thào mấy câu, hắn quay trở lại phòng và thông báo với tôi là láng giềng đã gọi điện ra đồn công an báo là chúng tôi đã làm ồn gây mất trật tự công cộng. Nay kiểm tra thực tế thì chúng tôi đã đến nhà người khác và không có giấy tờ tùy thân. Hắn bảo cách giải quyết duy nhất còn lại là phải đợi để tay trung úy lập biên bản với Rita về việc cô vi phạm các nội quy về trật tự công cộng sau đó đưa tôi ra đồn giải quyết. Thật là đen đủi, tôi đã quên cả giấy tờ và cả tiền. Chắc là phải vào cũi sắt ngồi cùng với mấy tay nát rượu lè nhè trong đồn công an đến sáng mai rồi. Thông thường ở cái xứ này mấy ông già nát rượu cứ uống đến say bét nhè, đến gục cả ra đường. Xe công an từ chiều tối cho tới khuya chạy tuần tra vòng quanh vớ được ai thì lôi lên xe cho về đồn nhốt vào cũi sắt chờ cho đến khi tỉnh rượu thì nộp phạt và được về nhà. Nếu không có tiền trong túi thì gọi điện bảo người nhà ra nộp phạt và đón về nhưng phải là sau khi đương sự đã tỉnh rượu hẳn. Mặc cho mấy lão say kêu gào đập phá suốt đêm, mọi việc thông thường chỉ được giải quyết sớm nhất là sáng hôm sau. Đó là cho những ngày làm việc, chứ gặp phải ngày lễ hoặc ngày nghỉ thì có khi đến tận trưa chiều ngày hôm sau. Thật là bi đát cho tôi...
Ngồi chờ hơn hai mươi phút nữa, tay trung úy đi ra bảo chúng tôi xuống đường trước đợi hắn. Đi ra cách nhà khoảng hơn năm trăm mét, đến một cửa hàng thực phẩm bán đêm, hắn cùng tôi ghé vào cho đờ lạnh. Tôi vô cùng sốt ruột và lo lắng cho Ri ta. Chỉ còn hắn và Rita ở lại trong căn hộ, liệu hắn có giở trò gì đồi bại với cháu không. Tôi đòi tay công an cùng tôi trở lại căn hộ nhưng tất nhiên là hắn không đồng ý. Hắn còn dọa tôi nếu còn tiếp tục giở trò gì đó với hắn dù chỉ là những đòi hỏi như thế hắn buộc lòng phải cùm tay tôi lại. Hắn nói và giơ cái còng số tám ra và thế là tôi phải ngoan ngoãn theo lời hắn.
Hơn ba mươi phút sau, viên trung úy đến và cùng chúng tôi đi bộ về đồn. Tôi biết thừa là hắn không muốn gọi xe đến đón vì đang muốn mặc cả với tôi vì hi vọng là trong túi tôi có tiền nhưng tôi không muốn chi ra. Sau khi dọa dẫm một hồi và đưa ra đề nghị cách giải quyết “hòa bình” đó, được nghe tôi trả lời là không có tiền trong người, viên trung úy đã tự tay lục soát khắp người tôi để kiểm tra. Không kiếm được gì cả, đi tiếp thêm một quãng nữa hắn bắt đầu thông báo là Ri ta đã vi phạm các điều luật về an toàn trật tự xã hội: Đã đưa người “gian” không có giấy tờ như tôi đến nhà người khác và cùng với bạn bè gây mất trật tự cả khu nhà vào ban đêm. Tuy nhiên xét thấy Rita còn trẻ cũng như tỏ ra thật thà thành khẩn khai báo nên hắn đã chỉ lập biên bản cảnh cáo và bắt Rita ghi vào lời cam đoan sẽ không tiếp diễn. Hắn nói cũng vì lời cầu khẩn chân thành của Rita mà hắn thả tôi ra tại đây. Hắn còn có lời dọa dẫm tôi rằng nếu mày kể chuyện này với ai thì sẽ biết tay tao: tao không muốn người ta biết là tao đã thực thi công vụ theo phương diện tình cảm mà bỏ qua pháp luật....
Quay trở về căn hộ, Ri ta mở cửa cho tôi và chạy ngay vào trong bếp nhằm che những giọt nước mắt của mình. Như vậy là thằng khốn nạn đã giở trò đồi bại với cháu. Máu sôi sục trong người tôi toan định đi thẳng đến đồn công an để làm rõ trắng đen, dẫu tôi có phải vào cũi sắt ngồi vài ba đêm. Nhưng Ri ta đã ngăn lại và bảo hãy chờ chốc nữa bình tĩnh cháu sẽ nói rõ sự tình. Thật bất ngờ khi cháu nói là chính cháu đã đồng ý với lời đề nghị với hắn với điều kiện là phải thả tôi ra. Tôi gầm lên rủa Rita sao mà khờ dại; tôi vào đồn một đêm thì có sao đâu, sao phải đánh đổi bằng cách cùng quẫn đó. Trong nước mắt Rita giải thích rằng cháu không thể để chúng lập tức đưa tôi về tỉnh lị, sau đó trục xuất tôi về nước ngay vì tôi không có giấy tờ, vì tôi phạm pháp... như lời thằng công an hăm dọa. Thật là đáng trách vì sự non nớt của Rita nhưng cũng thật đáng thương cho cháu. Cháu xin tôi đừng nói nữa để cháu khỏi phải hình dung lại những giây phút hãi hùng mà cháu đã phải nhắm mắt để chịu đựng con quỷ dâm dục đó hành hạ cháu. Cháu xin tôi đừng tới đồn công an để khiếu nại nữa vì cũng chẳng mang lại điều gì tốt lành hơn. Pháp luật trong tay họ, nói ra chỉ tổ thêm sự đàm tiếu của thiên hạ. Uất ức trong lòng nhưng tôi chỉ còn biết an ủi Rita và tự hứa với mình là sẽ quan tâm chăm sóc cháu nhiều hơn.
Có hai điều băn khoăn với tôi lúc đó. Một là vì sao mấy đứa bạn của Rita mất hút. Về sau chúng tôi được biết là khi họ tới thì gặp ngay ở chân cầu thang bà cô khó tính của ông bố dượng của Ri ta. Bà ta cũng ở trong nôi nhà này, cùng một cầu thang nhưng ở ngay tầng một. Biết lũ bạn của Rita đến căn hộ cũ của thằng em trai đã chết của mình bà ta nổi cơn thịnh nộ đóng sập cánh cửa cầu thang không cho vào. Sau khi gọi điện nhiều lần cho chúng tôi cả đến máy bàn, cả đến máy di động không được, bất đắc dĩ họ đã phải ném đá lên cửa sổ nhà bếp nơi chúng tôi đang ngồi. Thấy rất rõ chúng tôi họ đã thay nhau gào to gọi. Tuy nhiên cửa đóng kín vì trời lạnh, cộng với tiếng tivi mở to đã khiến chúng tôi không nghe tiếng kêu của họ từ dưới đường. Thật không may hòn sỏi ném lên đã không tới cửa sổ nơi chúng tôi ngồi mà rơi vào cửa kính của tầng dưới. Mặc dù kính không bị vỡ nhưng chủ nhà đã gọi công an và lập tức các nhà chức trách đã tới.
Một điều băn khoăn khác mà lúc đó tôi cũng thấy không tiện hỏi Rita. Đó là tôi lo sẽ có một thằng công an quái đản như vậy hình thành và lớn lên trong bụng cháu. Nhưng một tháng sau nhân lúc vui vẻ tôi đã hỏi Ri ta và câu trả lời đã xoa dịu sự lo lắng của tôi: Tay trung úy mang theo người không chỉ máy bộ đàm, súng ngắn, còng số tám mà cả bao cao su nữa.
Thỉnh thoảng tôi và Rita vẫn liên lạc với nhau. Đến nay cháu vẫn chưa lấy chồng.



Kết Thúc

Một gang tay làm nên chuyện

Ba anh Mỹ, Nga và Việt Nam ngồi tán dóc trong bar rượu. Hết đề ta`i, anh Mỹ nổi hứng khoe khoang nền văn minh khoa hoc xứ mình:

Mỹ: Hai anh biết không, nói về chinh phục vũ trụ, xứ tôi number 1 đó. Vừa rồi, NASA vừa bí mật phóng lên mặt trời một chiếc tàu con thoi lên mặt trời. Giỏi thật, nóng vậy mà vẫn bay tới được

Nga: Ummm.... Anh nói sao chứ, mặt trời nóng cả tỷ độ, sắt thép nào chịu được, chảy hết, chảy hết.

Mỹ: Oh, thì tôi nói là nói như vậy, chứ phi thuyền cũng bay cách mặt trời khoảng một gang tay chứ.

Nga: Vậy à, còn xứ tôi thì không quan tâm đến chuyện chinh phục không gian xa xôi như xứ anh. Nhưng nói đến tàu ngầm thì khỏi chê, hạng nhất thế giới. Vùng biển sâu cách mấy, muời một, mười hai cây số cũng như không, chạy sát đáy biển, sát đáy biển.

Mỹ: Hm... Anh nói thế nào ấy chứ, đáy biển đâu có bằng phẳng như mặt đất đâu mà chạy sát được.

Nga: Oh... Thì tôi nói là nói như vậy, nó chạy cũng cách đáy biển khoảng một gang tay chứ.

Thấy anh Việt Nam chẳng nói gì, hay anh Mỹ, Nga quay lại hỏi, "còn xứ anh thì sao?"

Việt: Nước tôi chẳng chế tạo được cái gì ra hồn, nhưng con người nước tôi cũng giỏi lắm. Đàn bà nước tôi, mấy bà sợ đẻ đau nên sinh con bằng lỗ rốn.

Mỹ Nga: Vô lý, làm sao mà sinh bằng lỗ rốn được.

Việt: Oh... thì tôi nói là nói vậy, chứ cũng cách lỗ rốn khoảng một gang tay chứ bộ.

Sunday 7 December 2008

Định nghĩa vui về các môn học


Triết học là môn dễ hiểu nhất, đó là môn phân tích một hiện tượng luận về hiện tượng, hiện tượng mà chúng ta luận về hiện tượng đó đúng là hiện tượng, cho nên người ta mới gọi hiện tượng luận là luận về hiện tượng. Nhưng hiện tượng đôi khi không là hiện tượng luận nhưng luận về hiện tượng đó vẫn là hiện tượng luận!!!


Cười 24H
Toán học
Có thể nói đây chính là môn duy nhất vô cùng mâu thuẫn. Đầu tiên bạn sẽ được học là 1 + 1 = 2, điều mà một vài năm sau người ta lại nói lại 1 + 1 = 10 (sau khi nói cho bạn biết hệ nhị phân là gì). Người ta cũng dạy bạn vi phân, tích phân và nhiều thứ quan trọng khác, nhưng cuối cùng khi đi làm bạn cũng chỉ dùng đến 4 phép tính cơ bản.

Vật lý
Đây là môn học chuyên nghiên cứu sự rụng của táo và các loại quả khác. Bạn cũng được học cách tính giờ tàu chạy và khi nào hai con tàu gặp nhau nếu chúng chạy trên cùng một... đường ray. Trong khi đó người học vật lý xong thường ít đi trồng táo hoặc khi đi tàu thì lăn quay ra ngủ.

Hoá học
Yêu cầu của môn học này là phải ghi nhớ những câu trả lời đúng và những bài thí nghiệm. Đổ nước, bột từ lọ này vào lọ kia, lắc hoặc khuấy, nhiều lúc phải đun lên, rồi cuối cùng đổ tất cả... xuống cống!

Sinh học
Môn học nghiên cứu chuột, ruồi giấm và một số vật nuôi trong nhà khác. Tuy nhiên, nếu trẻ con hỏi ta rằng "làm sao để có em bé" thể nào ta cũng có câu trả lời: “Con cò mang em bé đến và đặt lên cửa sổ cho các bà mẹ”!

Địa lý
Chủ yếu môn này dạy ta cách xem bản đồ. Hết năm này đến năm khác thầy giáo hỏi châu Mĩ ở đâu trên bản đồ, mặc dù thầy biết thừa rồi. Có lẽ trước khi Christopher Columbus chưa tìm ra châu Mỹ, chưa ai phải học môn này cả!

Lịch sử
Thầy cô giáo sẽ bắt ta nhớ xem ai đã lật đổ một ông vua nào đó. Nhiều khi bạn phải nhớ ngày sinh của một nhân vật cổ lai hi nào đó mặc dù ông (bà) ta không làm sinh nhật, mà bạn cũng chẳng cần phải nhớ để tặng quà!

Văn học
Ta thường xuyên phải đọc những quyển sách dày đến nỗi chỉ kịp liếc qua cái tên của nó trước khi vào phòng thi. Sau khi học xong môn này, ta sẽ có thể biết Huy Gô và Huy Cận không phải là... hai anh em!

Bộ ngực vĩ đại?

Hai gã nhóm máu D đi du lịch bên Tây. Khi xuống bãi tắm, hai anh chàng mắt hau háu nhìn những cô gái trong bộ đồ một mảnh, hai mảnh lượn qua lượn lại.
Cười 24HChợt một cô nàng khá xinh nhưng lại ăn mặc bình thường đi ngang. Hai gã mắt chữ O, mồm chữ A nhìn theo cô gái. Một gã nhìn chằm chặp vào... ngực cô gái rồi thốt lên:- Xem kìa! Bộ ngực của cô ta mới “vĩ đại” làm sao!Gã kia bật cười:- Cậu đúng là “ngố Tàu”!- Không phải sao? Thậm chí “nó” còn tràn ra bên ngoài cổ áo kìa!- Mắt với chả mũi! Cô ta bị bướu cổ đấy chứ!
** *
Lời thề qua các thời đại
- Của Eva: Em thề sẽ chỉ có một mình anh! (vì cả Vườn Địa đàng chỉ có 2 con người mà lị)- Thời nguyên thuỷ: Anh sẽ dâng em món thịt con hổ sáng nay anh gặp ở bờ suối! (nếu nó không thề với người yêu điều tương tự)- Thời kì đồ đá: Đây là hòn đá cứng nhất anh đã đẽo gọt thành vũ khí tặng em!- Thời kì đồ đồng: Em thề sẽ là giọt đồng sáng bóng của cuộc đời anh! (nhưng anh có trách nhiệm đánh bóng giọt đồng)- Thời kì đồ sắt: Em hứa sẽ là con dao sắt đi cùng anh suốt cuộc đời! (kề cổ anh suốt đời thì có)- Thời kì đồ điện: Anh thề sau này lấy nhau rồi nhau anh sẽ cùng xem phim Hàn cùng em!- Thời kì đồ... giả: Anh xin thề hộp mỹ phẩm này không phải hàng nhái, hàng giả! (vì cô bán hàng cũng đã... thề như vậy)